Sua Loi Blogger Blade1407

Hoa nở để mà tàn. Người gặp để rẽ ngang. Tình cảm đâu phải cứ muốn giữ là sẽ sở hữu mãi được một bàn tay trước những ly tan của năm tháng... Buồn làm sao buông…

Hoa nở để mà tàn. Người gặp để rẽ ngang. Tình cảm đâu phải cứ muốn giữ là sẽ sở hữu mãi được một bàn tay trước những ly tan của năm tháng, nhất là khi chính bàn tay mình còn chưa biết cách cầm-níu-nắm-buông cho đúng lúc và đúng người…

 Người ta thương nhớ cũng nhiều nhưng yêu thì được bao nhiêu
. Tình yêu chỉ đến một lần vì một người thương duy nhất
. Một người yêu hết thơ ngây
. Một người nhớ suốt đêm ngày
. Một người không thể buông tay dù cho người đành xa mãi …

ZWZ9AA7D

Buông tay là hết, hết hẹn hò, hết trách cứ vu vơ, hết những yêu ghét luôn biết đâu là giới hạn. Là hết tôi, hết người, là hết lạ, hết quen, là hết thân thương, là hết chung đường. Là hết, vậy thôi.


Nhưng người ta chỉ có thể buông khi trong tay đã nắm sẵn một điều gì. Còn với những “người lạ thân thương” như tôi và người, biết phải buông gì đây khi ngay cả nắm tay nhau, giữ lấy nhau, chúng ta cũng chưa từng?

Buon lam sao buong…

Đỉnh điểm cao nhất của cô đơn không phải là một mình, mà là trong tim đã có sẵn một người nhưng bên cạnh thì trăm ngàn người không ai giống vậy… Bởi thế, cuộc đời - về cơ bản - không hề buồn, nhưng từ khi người xuất hiện, nó mới buồn miên mải. Có điều thiên hạ cứ suốt ngày bảo “chán đời” xong vẫn phải sống tiếp đó thôi. Vậy thì mạnh miệng nói “chán người” cũng có buông bỏ được người đâu?

Buon lam sao buong…

 Cứ tưởng vì một ai đó, mình có thể làm bất kỳ điều gì, chỉ cần đổi lại, xin người đừng đi. Nhưng hóa ra, thứ duy nhất mình có thể cầu xin là xin với chính mình, rằng thương mình một chút đi, có được không? Người đã “không yêu” thì mình có làm trăm chuyện, có níu kéo kỳ kèo, cũng không thể thay đổi được quyết định của một-người-không-phải-mình. Chi bằng, tự thay đổi quyết định của bản thân. Rằng hãy “ngừng yêu”…

Mà thôi… Gió là của bầu trời, nên là người cứ đi đi. Dẫu gì thì quán tính của bàn tay vẫn luôn ở trạng thái thả rơi và buông bỏ nhiều hơn là cầm giữ nắm chặt. Con người sinh ra vốn dĩ đã quen với buông hơn là nắm, với bỏ hơn là nhặt, với yêu chóng vánh hơn là thương lâu bền

Chia sẻ:

Viết 1 bình luận:

0 comments so far,add yours