Những ngày hơi lạnh của mùa thu nhắc tôi nhớ nhiều về mùa thu của một năm trước đây. Một mùa thu hơi buồn, và tôi cũng đã quên mất rằng mình đã vượt qua nỗi buồn đó như thế nào. Sau khi tình yêu tan vỡ, tôi trở thành kẻ ngu ngốc nhất mà tôi từng biết, kiên trì nhấn chìm mình trong những chuyện buồn. Nó giống như một vết trượt dài. Thâm tâm bạn biết rằng mình phải dừng lại, nhưng bạn không sao làm được vậy. Tôi biết đến điếu thuốc đầu tiên, lần đi bar đầu tiên, và cỏn con những thứ đầu tiên khác nữa…Tôi không nghĩ mình sẽ hư hỏng, hay trở nên tồi tệ quá mức. Chỉ là cách lấp đầy các cảm giác khác cho mau chóng quên. Sự thực hơi khó. Bản thân cái ý nghĩ cô gái mình yêu bội phản lại tình yêu của mình không làm tôi đau đớn bằng việc tôi vẫn còn yêu cô ấy quá nhiều.
Loanh quanh một chút, để thấy rằng, bản thân sự đẹp đẽ và tuyệt vời của mùa thu, lại không che giấu được sự thật rằng, đó cũng là một mùa dễ cô đơn nhất. Và cái cảm giác cô đơn, gặm nhấm chúng ta từ từ, từng chút một, hút cạn năng lượng của chúng ta bằng những cơn buồn lãng đãng, không đầu cuối khi một ngày sắp tắt. Có người cười khẩy vào những nỗi buồn thoạt nghe có màu sắc trưởng giả ấy. Nhưng xin đừng nhầm lẫn. Bởi đó là những nỗi buồn gọi được thành tên. Những nỗi buồn khi tâm hồn chúng ta quá khó khăn để tìm lấy một tâm hồn khác đồng điệu.
Vì sao người ta cứ mải mê để kiếm tìm hạnh phúc. Vì sao ta loay hoay đủ các câu chuyện trên trời dưới biển để tìm niềm vui. Vì sao và vì sao? Vì bản thân con người khi được tạo ra đã là những thực thể riêng biệt. Cá thể, hay cũng hàm chứa sự đơn độc ở trong đó? Đơn độc nên mới cần kết bầy đàn. Đơn độc nên mới phải dựa vào nhau qua băng giá và thiên tai địch họa. Và đơn độc đến độ chúng ta thèm muốn làm sao cái cụm từ “kết đôi” đến vậy. Phải là một cặp thì mới vui, mới san sẻ và chia bớt các nỗi niềm.
Đọc đến đây, có nhiều người có thể cười khẩy, nói rằng tôi chẳng cô đơn. Tôi có một cô nàng/anh chàng thật ổn. Chúng tôi san sẻ với nhau mọi giây phút, niềm vui, và tình yêu. Nhưng tôi đang nghĩ, có ác quá không khi nói rằng, bạn cô đơn trong chính mối quan hệ của mình? Và những người như thế lại chính là những người dễ cô đơn nhất. Tình yêu mang lại cho chúng ta các cảm xúc tích cực, nhưng bù lại, tước đi của chúng ta sự độc lập về mặt cảm xúc. Sẽ chẳng có gì để nói khi thắm thiết. Nhưng có cực nhiều điều để nói khi mâu thuẫn và xung đột. Lúc đấy, sự cô đơn với bạn nhân đôi. Vậy thì, ai bảo bạn không cô đơn?
Chúng ta sẽ cô đơn suốt cả cuộc đời mình. Bao giờ tôi cũng nghĩ như vậy. Bởi thật hiếm hoi những người có thể cùng bạn đi suốt hành trình của một cuộc đời. Có quá nhiều thứ bất trắc và khó đoán. Bản thân sự cô đơn khiến ta biết cách trở nên mạnh mẽ nhất. Sau khi ta yếu đuối nhất.
Tôi nghĩ, điều sẽ gắn kết người ta bền chặt nhất với nhau, tuyệt nhiên không phải sự xinh đẹp, tài năng, vẻ ngoài, hay các biểu hiện nhìn thấy được. Có lẽ đó là tâm hồn. Nhưng chính vì sự vô hình oái oăm của nó mà không sao ta giải được bài toán đồng điệu tâm hồn một cách trọn vẹn. Chỉ tiệm cận sự đồng điệu thôi. Vậy có khi cũng là quá đủ để người ta có thể bên nhau lâu nhất có thể.
Một vài câu chuyện lụy tình vẫn vẽ nên các viễn cảnh về một nửa hoàn hảo, hay mảnh ghép bạn còn thiếu cho cuộc sống. Những người thông minh thì chỉ nên tin vừa phải. Hoặc không tin, nếu quá thông minh. Tôi hồ nghi lắm lắm các tình tiết không có thật, khi có rất nhiều nửa hoàn hảo sau một thời gian vừa đủ quay ra chì chiết nhau, hoặc chọn cho nhau những lối đi khác. Tin tôi đi, chúng ta rất khó, hoặc chẳng bao giờ tìm thấy người hoàn toàn như ta mong đợi cả.
Có thể, đó là lăng kính của một anh chàng con một, hơi được cưng chiều, và có phần uể oải khi nhìn vào cuộc sống. Đêm thu khá lạnh, ngồi trên tầng ba nhà dì tôi, có thể nhìn thấy một vài ngôi sao cô đơn lẻ loi và buồn bã. Nhưng nếu bạn đã quen rồi, thì tất thảy mọi thứ trở nên dễ dàng lắm lắm. Nhất là khi bạn đang còn độc thân. Nếu đi ngoài đường, có thấy các đôi tíu tít bên nhau, chắc cũng không cần chạnh lòng. Nếu bạn biết được sự thật. Họ cũng như chúng ta. Xét cho cùng, chỉ là những đứa trẻ cô đơn…
Loanh quanh một chút, để thấy rằng, bản thân sự đẹp đẽ và tuyệt vời của mùa thu, lại không che giấu được sự thật rằng, đó cũng là một mùa dễ cô đơn nhất. Và cái cảm giác cô đơn, gặm nhấm chúng ta từ từ, từng chút một, hút cạn năng lượng của chúng ta bằng những cơn buồn lãng đãng, không đầu cuối khi một ngày sắp tắt. Có người cười khẩy vào những nỗi buồn thoạt nghe có màu sắc trưởng giả ấy. Nhưng xin đừng nhầm lẫn. Bởi đó là những nỗi buồn gọi được thành tên. Những nỗi buồn khi tâm hồn chúng ta quá khó khăn để tìm lấy một tâm hồn khác đồng điệu.
ZW79AOIF
Vì sao người ta cứ mải mê để kiếm tìm hạnh phúc. Vì sao ta loay hoay đủ các câu chuyện trên trời dưới biển để tìm niềm vui. Vì sao và vì sao? Vì bản thân con người khi được tạo ra đã là những thực thể riêng biệt. Cá thể, hay cũng hàm chứa sự đơn độc ở trong đó? Đơn độc nên mới cần kết bầy đàn. Đơn độc nên mới phải dựa vào nhau qua băng giá và thiên tai địch họa. Và đơn độc đến độ chúng ta thèm muốn làm sao cái cụm từ “kết đôi” đến vậy. Phải là một cặp thì mới vui, mới san sẻ và chia bớt các nỗi niềm.
Đọc đến đây, có nhiều người có thể cười khẩy, nói rằng tôi chẳng cô đơn. Tôi có một cô nàng/anh chàng thật ổn. Chúng tôi san sẻ với nhau mọi giây phút, niềm vui, và tình yêu. Nhưng tôi đang nghĩ, có ác quá không khi nói rằng, bạn cô đơn trong chính mối quan hệ của mình? Và những người như thế lại chính là những người dễ cô đơn nhất. Tình yêu mang lại cho chúng ta các cảm xúc tích cực, nhưng bù lại, tước đi của chúng ta sự độc lập về mặt cảm xúc. Sẽ chẳng có gì để nói khi thắm thiết. Nhưng có cực nhiều điều để nói khi mâu thuẫn và xung đột. Lúc đấy, sự cô đơn với bạn nhân đôi. Vậy thì, ai bảo bạn không cô đơn?
Chúng ta sẽ cô đơn suốt cả cuộc đời mình. Bao giờ tôi cũng nghĩ như vậy. Bởi thật hiếm hoi những người có thể cùng bạn đi suốt hành trình của một cuộc đời. Có quá nhiều thứ bất trắc và khó đoán. Bản thân sự cô đơn khiến ta biết cách trở nên mạnh mẽ nhất. Sau khi ta yếu đuối nhất.
Tôi nghĩ, điều sẽ gắn kết người ta bền chặt nhất với nhau, tuyệt nhiên không phải sự xinh đẹp, tài năng, vẻ ngoài, hay các biểu hiện nhìn thấy được. Có lẽ đó là tâm hồn. Nhưng chính vì sự vô hình oái oăm của nó mà không sao ta giải được bài toán đồng điệu tâm hồn một cách trọn vẹn. Chỉ tiệm cận sự đồng điệu thôi. Vậy có khi cũng là quá đủ để người ta có thể bên nhau lâu nhất có thể.
Một vài câu chuyện lụy tình vẫn vẽ nên các viễn cảnh về một nửa hoàn hảo, hay mảnh ghép bạn còn thiếu cho cuộc sống. Những người thông minh thì chỉ nên tin vừa phải. Hoặc không tin, nếu quá thông minh. Tôi hồ nghi lắm lắm các tình tiết không có thật, khi có rất nhiều nửa hoàn hảo sau một thời gian vừa đủ quay ra chì chiết nhau, hoặc chọn cho nhau những lối đi khác. Tin tôi đi, chúng ta rất khó, hoặc chẳng bao giờ tìm thấy người hoàn toàn như ta mong đợi cả.
Có thể, đó là lăng kính của một anh chàng con một, hơi được cưng chiều, và có phần uể oải khi nhìn vào cuộc sống. Đêm thu khá lạnh, ngồi trên tầng ba nhà dì tôi, có thể nhìn thấy một vài ngôi sao cô đơn lẻ loi và buồn bã. Nhưng nếu bạn đã quen rồi, thì tất thảy mọi thứ trở nên dễ dàng lắm lắm. Nhất là khi bạn đang còn độc thân. Nếu đi ngoài đường, có thấy các đôi tíu tít bên nhau, chắc cũng không cần chạnh lòng. Nếu bạn biết được sự thật. Họ cũng như chúng ta. Xét cho cùng, chỉ là những đứa trẻ cô đơn…
Viết 1 bình luận:
0 comments so far,add yours