Em mang theo nỗi nhớ của tình anh
Khi xa em, anh không nghĩ là nhớ em đến vậy.Một mình giữa tất cả mọi thứ đều xa lạ, anh tự nhốt mình trong nỗi im lặng, anh mong từng ngày để được gặp em.Có lúc ngồi nhìn kim đồng hồ trôi chạy vòng quay, anh muốn được nhìn thấy em dù chỉ là trong tíc tắc.Hàng ngày, ngồi ôm những trang giấy, anh viết cho em đó,những nỗi nhớ, mà anh biết rằng chẳng bao giờ em có thể đọc.Anh đã vô tình đánh mất em. Anh lang thang vô vọng mải nghỉ về một người con gái anh đã yêu.Vết thương tình yêu vẫn còn đây, vẫn còn in sâu trong tim anh.Em đã đi,để lại bao nhiêu kỉ niệm,buông lơi bao nhiêu nỗi nhớ.Những vết thương ngoài da lành theo thời gian,nhưng vết thương trong lòng biết bao giờ lành em hỡi.Ngày em đi là ngày cơn mưa bất chợt đến,cơn mưa nhạt nhòa in hình bóng em,bóng em nhòa khuất sau cơn mưa,mờ mãi mờ mãi.Để lại nơi đây giọt sầu anh tuôn rơi,còn đâu ánh mắt ấy,nụ cười ấy,đôi tay nhỏ,thôi rồi bóng em mãi mờ khuất sau màn mưa....
Chợt nhận ra em không bao giờ còn bên cạnh anh nữa.Anh chẳng biết được giờ anh nghĩ gì nữa.Bản thân anh đang thấy anh hời hợt với cuộc sống của chính anh.Từ khi em ra đi anh dường như trở thành một người khác,nếu là người khác ở tuổi 25 đã sắn sàng đón chờ một tình yêu,đón chờ một hạnh phúc. Nhưng đối với anh bây giờ, cuộc sống khép mình làm anh cảm thấy yên bình hơn, và anh sẽ thấy mệt mỏi nếu phải bắt đầu một mối quan hệ, dù chỉ là bạn bè đơn thuần.vì trái tinh anh quá yếu đuối,vì lòng tự ty của anh có lớn,và hơn cả nỗi nhớ em quá sâu,cho nên anh sợ .Anh không biết đến bao giờ anh có thể dũng cảm, sẵn sàng đón nhận tình cảm của một ai đó, anh nghĩ lúc ấy tự khác anh sẽ bắt đầu thôi.
Đôi khi con người ta cần biết quan tâm đến nhau .biết quan tâm đến người nào đó để biết có nhau là quan trọng như thế nào Cũng như anh ,anh chưa bao hối hận vì những tháng ngày đã qua.Và dường như anh không muốn bước nữa.Anh cứ mãi hờ hững với những gì tồn tại bên quanh anh, anh vẫn như vậy. anh vẫn trắng tay,không hơn. Từ bây giờ anh sẽ thử mở lòng mình ra để mọi người có thể cảm nhận và hiểu về anh hơn.Bao ngày tháng anh chỉ biết hờ hững, chỉ biết hờ hững với đời ,anh sợ phải đánh mất những thứ mà anh cũng chưa hình dung ra nó là gì nữa.Phải chăng những ngày tháng sống hờ hững như thế thật sự là anh đã không ko có được gì?. Từ bây giờ anh sẽ tập bước đi.Anh đã khóc nhiều như chưa bao giờ anh thử khóc thật to, thật lớn ... để mọi người biết rằng anh đang buồn, lạnh và sợ như thế nào ,anh đã quá hờ hững với những gì quanh anh với những người quanh anh.Anh muốn được có nhiều ,muốn được yêu thương nhiều Thì trước tiên anh sẽ học cách trân trọng và quan tâm những gì anh đang có ....
Mỗi ngày một cách nghĩ...haizzzzzzzz
Khi xa em, anh không nghĩ là nhớ em đến vậy.Một mình giữa tất cả mọi thứ đều xa lạ, anh tự nhốt mình trong nỗi im lặng, anh mong từng ngày để được gặp em.Có lúc ngồi nhìn kim đồng hồ trôi chạy vòng quay, anh muốn được nhìn thấy em dù chỉ là trong tíc tắc.Hàng ngày, ngồi ôm những trang giấy, anh viết cho em đó,những nỗi nhớ, mà anh biết rằng chẳng bao giờ em có thể đọc.Anh đã vô tình đánh mất em. Anh lang thang vô vọng mải nghỉ về một người con gái anh đã yêu.Vết thương tình yêu vẫn còn đây, vẫn còn in sâu trong tim anh.Em đã đi,để lại bao nhiêu kỉ niệm,buông lơi bao nhiêu nỗi nhớ.Những vết thương ngoài da lành theo thời gian,nhưng vết thương trong lòng biết bao giờ lành em hỡi.Ngày em đi là ngày cơn mưa bất chợt đến,cơn mưa nhạt nhòa in hình bóng em,bóng em nhòa khuất sau cơn mưa,mờ mãi mờ mãi.Để lại nơi đây giọt sầu anh tuôn rơi,còn đâu ánh mắt ấy,nụ cười ấy,đôi tay nhỏ,thôi rồi bóng em mãi mờ khuất sau màn mưa....
Chợt nhận ra em không bao giờ còn bên cạnh anh nữa.Anh chẳng biết được giờ anh nghĩ gì nữa.Bản thân anh đang thấy anh hời hợt với cuộc sống của chính anh.Từ khi em ra đi anh dường như trở thành một người khác,nếu là người khác ở tuổi 25 đã sắn sàng đón chờ một tình yêu,đón chờ một hạnh phúc. Nhưng đối với anh bây giờ, cuộc sống khép mình làm anh cảm thấy yên bình hơn, và anh sẽ thấy mệt mỏi nếu phải bắt đầu một mối quan hệ, dù chỉ là bạn bè đơn thuần.vì trái tinh anh quá yếu đuối,vì lòng tự ty của anh có lớn,và hơn cả nỗi nhớ em quá sâu,cho nên anh sợ .Anh không biết đến bao giờ anh có thể dũng cảm, sẵn sàng đón nhận tình cảm của một ai đó, anh nghĩ lúc ấy tự khác anh sẽ bắt đầu thôi.
Đôi khi con người ta cần biết quan tâm đến nhau .biết quan tâm đến người nào đó để biết có nhau là quan trọng như thế nào Cũng như anh ,anh chưa bao hối hận vì những tháng ngày đã qua.Và dường như anh không muốn bước nữa.Anh cứ mãi hờ hững với những gì tồn tại bên quanh anh, anh vẫn như vậy. anh vẫn trắng tay,không hơn. Từ bây giờ anh sẽ thử mở lòng mình ra để mọi người có thể cảm nhận và hiểu về anh hơn.Bao ngày tháng anh chỉ biết hờ hững, chỉ biết hờ hững với đời ,anh sợ phải đánh mất những thứ mà anh cũng chưa hình dung ra nó là gì nữa.Phải chăng những ngày tháng sống hờ hững như thế thật sự là anh đã không ko có được gì?. Từ bây giờ anh sẽ tập bước đi.Anh đã khóc nhiều như chưa bao giờ anh thử khóc thật to, thật lớn ... để mọi người biết rằng anh đang buồn, lạnh và sợ như thế nào ,anh đã quá hờ hững với những gì quanh anh với những người quanh anh.Anh muốn được có nhiều ,muốn được yêu thương nhiều Thì trước tiên anh sẽ học cách trân trọng và quan tâm những gì anh đang có ....
Mỗi ngày một cách nghĩ...haizzzzzzzz
Viết 1 bình luận:
0 comments so far,add yours