Lặng nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ
Mưa thì thầm rằng em quên anh rồi
Năm năm rồi,ngoảnh lại sao anh thấy nó dài thế em. Anh đang làm gì thế này,sao anh mãi là kẻ thất bại trong mắt em,trong mắt mọi người. Sao anh cứ đi góp nhặt từng mảnh vun nỗi buồn quá khứ ghép tiếp ngôi nhà đau thương mang tên nỗi buồn,nhưng hình như phải là mang tên anh và em.Vì ngày yêu em,anh góp nhặt bao mộng mơ ,bao yêu thương thắm thiết để xây lên ngôi nhà riêng hai chúng mình,ngôi nhà hạnh phúc đang xây dở thì em vội vàng đi. Nhưng em đã đi rồi,quá khứ kỉ niệm nỗi nhớ cứ đầy đầy mãi. Anh sợ rồi ngôi nhà ấy sẽ quá lớn rồi ngày nào đó anh không còn đủ sức xây nó nữa,anh mệt mỏi,thất vọng,kiệt sức rồi. Ngôi nhà năm năm kỉ niệm,lớn lắm,lớn như khoảng trống trong anh.Thiếu em,anh như mất tất cả,ngôi nhà ấy chỉ còn nỗi buồn đau,nỗi nhớ thương,em nỡ mang con tim anh về nơi nao,để ngôi nhà hạnh phúc của anh và em lạnh thế này. Anh yêu em thật lòng,để rồi biết chỉ là quá khứ nhưng anh vẫn mơ,anh đang gắng hết sức thoát khỏi điều đó,anh viết lên những nỗi buồn để cố quên em,anh không biết làm thế có đúng không,nhưng tâm trí anh rối bời,đâu đâu cũng là em,đâu đâu cũng là kỉ niệm. Em thay đổi quá bất ngờ khiến con tim anh lạc lõng,dường như con tim anh không chấp nhận mất em,cũng như không muốn quên em. Anh quá khờ phải không em.Tình yêu ư? khi đến thì rất gấp gáp, khi đi cũng rất vội vàng,tình yêu là vậy,Và em cũng vậy,Khóe mắt anh cay cay nhìn về phía chân trời vô vọng,nơi thiếu bóng hình em.....
Mưa thì thầm rằng em quên anh rồi
Năm năm rồi,ngoảnh lại sao anh thấy nó dài thế em. Anh đang làm gì thế này,sao anh mãi là kẻ thất bại trong mắt em,trong mắt mọi người. Sao anh cứ đi góp nhặt từng mảnh vun nỗi buồn quá khứ ghép tiếp ngôi nhà đau thương mang tên nỗi buồn,nhưng hình như phải là mang tên anh và em.Vì ngày yêu em,anh góp nhặt bao mộng mơ ,bao yêu thương thắm thiết để xây lên ngôi nhà riêng hai chúng mình,ngôi nhà hạnh phúc đang xây dở thì em vội vàng đi. Nhưng em đã đi rồi,quá khứ kỉ niệm nỗi nhớ cứ đầy đầy mãi. Anh sợ rồi ngôi nhà ấy sẽ quá lớn rồi ngày nào đó anh không còn đủ sức xây nó nữa,anh mệt mỏi,thất vọng,kiệt sức rồi. Ngôi nhà năm năm kỉ niệm,lớn lắm,lớn như khoảng trống trong anh.Thiếu em,anh như mất tất cả,ngôi nhà ấy chỉ còn nỗi buồn đau,nỗi nhớ thương,em nỡ mang con tim anh về nơi nao,để ngôi nhà hạnh phúc của anh và em lạnh thế này. Anh yêu em thật lòng,để rồi biết chỉ là quá khứ nhưng anh vẫn mơ,anh đang gắng hết sức thoát khỏi điều đó,anh viết lên những nỗi buồn để cố quên em,anh không biết làm thế có đúng không,nhưng tâm trí anh rối bời,đâu đâu cũng là em,đâu đâu cũng là kỉ niệm. Em thay đổi quá bất ngờ khiến con tim anh lạc lõng,dường như con tim anh không chấp nhận mất em,cũng như không muốn quên em. Anh quá khờ phải không em.Tình yêu ư? khi đến thì rất gấp gáp, khi đi cũng rất vội vàng,tình yêu là vậy,Và em cũng vậy,Khóe mắt anh cay cay nhìn về phía chân trời vô vọng,nơi thiếu bóng hình em.....
Viết 1 bình luận:
0 comments so far,add yours